Không biết, các bạn đã trải qua chuyện tương tự thế này chưa, rằng khi càng muốn quên một người một việc gì đó, lại càng nhớ rõ ràng và sâu sắc… trong khi, bạn không xem nó là một cái gai cần phải nhổ đi nữa, vô tình lại quên được.

Sự lãng quên không cần thiết phải là vấn đề đặc biệt cần phải chăm chăm vào nó. Hãy giao lại cho thời gian và năm tháng…

Trên con đường chinh phục đỉnh cao của giấc mơ, chúng ta càng đi, càng nhiều trải nghiệm sống, càng thấu tỏ: chuyện gì đến hẳn sẽ đến, có hay có dở; người cần gặp hẳn sẽ xuất hiện, tốt có, xấu có, có người ta yêu cũng có người ta oán hận… tất cả họ đều trở thành một phần không thể chối bỏ trong mệnh số của chúng ta.

Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi bước đi, mỗi khúc cua của cuộc đời đều là những trải nghiệm quý báu, đáng yêu đáng kính. Hãy sẵn sàng mở lòng đón nhận những món quà đắt giá của thời gian, nhớ điều đáng nhớ, quên cái phải quên… Biết quên để còn nhớ…

Xem lại Quá khứ ơi hãy ngủ yên. Càng sống lâu, càng thấu tình đạt lý