Phần 2: Lúa chín cúi đầu
Một người có xuất sắc hay không, không thể chỉ nhìn vào những thành tích của họ, điều quan trọng là cần phải xem cách đối nhân xử thế của họ thiện tâm và chân thành như thế nào; xem khả năng cho – nhận của họ đến đâu…
Một người, đến một độ tuổi nhất định, phẩm giá của họ chính là khả năng tổng hợp, từ việc khống chế cảm xúc, mức độ giáo dưỡng, tài hoa và năng lực xử lý tình huống…
Người biết khom lưng cúi đầu, là người biết khiêm nhường, không khoa trương, không bao giờ vì bản thân có tí thành tích mà ngông nghênh, phách lối, xem thường người khác.
Người biết lúa chín cúi đầu, là người đủ độ chín về trí tuệ, biết khi nào cần tiến lúc nào cần lùi, biết chừng mực, là người ôn hoà, sâu sắc. Người biết khom lưng cúi đầu, là người không sợ bị phê bình, bị làm khó; cho dù lâm vào cảnh khốn cùng cũng không tiêu cực, không bỏ cuộc hay bất mãn, chống đối.
Những người này, họ giống như những cây đại thụ rễ bám chặt vào lòng đất, vững vàng trước mọi mưa to gió lớn, vươn cành ra lá mới, sẵn sàng đón nhận phong ba bão táp, càng gió mưa càng vững chãi và to lớn. Suốt đời, họ luôn mang tâm thế như một đám mây lớn ôn hoà đối đãi với người, với mình; như biển lớn dang rộng vòng tay bao dung cho vạn vật.
Xem phần 1 Khi cái tôi trở thành cái chúng ta, Phần 1: Chiến thắng cảm xúc
Xem tiếp phần 2 Khi cái tôi trở thành cái chúng ta, Phần 3: Hướng về mặt trời