CHỈ CẦN KHÔNG SỢ THUA, MỚI CÓ CƠ HỘI THẮNG.
HÃY SỐNG NHƯ NHỮNG MẦM NON KHÔNG NGỪNG VƯƠN LÊN CAO, CHỈ CẦN CÓ KHOẢNG KHÔNG VÀ ÁNH NẮNG MẠCH SỐNG SẼ TRÀN TRỀ…

Phần 2: Đừng chọn sự nhàn nhã khi còn trẻ…

23 tuổi, tôi bắt đầu nhận công việc văn thư của đơn vị. Kính thưa các thể loại liên quan đến giấy tờ như thông báo từ cấp trên đến cấp dưới, công văn hợp tác các đơn vị, báo cáo tổng kết thường niên, bài viết cho phát biểu của các hoạt động lớn, chương trình hội nghị, bài phát biểu khai tiệc… đều thuộc bổn phận của tôi. Tôi không ngại viết, nhưng tôi rất sợ bị sửa bài. Cảm giác vô dụng, thiếu năng lực khi hết lần này đến lần khác bị phủ nhận, khiến “trái tim bé bỏng” của tôi vỡ nát.

Nhàn nhã khi còn trẻ

Nhàn nhã khi còn trẻ

Có lần, bản báo cáo kết quả tổng kết năm phải sửa tận mười mấy lần, vẫn không như ý muốn của lãnh đạo. Mấy ngày đó, mỗi ngày 3-4 lượt tôi phải chạy lên chạy xuống văn phòng lãnh đạo, đứng nhìn ông đi một đường bút… xoẹt… gạch bỏ câu chữ tôi đã vắt hết óc để suy nghĩ viết ra; tôi kiên nhẫn lắng nghe ông chỉ lỗi sai, tốc ký những điểm quan trọng; khi đồng nghiệp tan làm hết, tôi vẫn một mình trong văn phòng trống trải sửa bản thảo… Trong lòng tôi chất chứa không biết bao nhiêu là oán giận, còn thường xuyên nghĩ đến việc: THÔI THÀ NGHỈ, KHÔNG LÀM NỮA!

Nhưng, khi lãnh đạo nói là tôi sửa đến mấy giờ thì ông đợi tôi đến mấy giờ, đầu óc tôi đột nhiên tỉnh táo hẳn, có một thứ âm thanh gì đó vọng lên nơi đáy tâm hồn tôi: nếu như thật sự không làm nữa, tôi mãi mãi cũng chỉ là đứa vô dụng không viết nỗi một bản thảo hoàn chỉnh trong lòng lãnh đạo của tôi, mãi mãi cũng không thể nào thoát khỏi cái bóng u ám của nỗi sợ phải sửa bản thảo. Đúng, bỏ cuộc rất đơn giản, nhưng, nếu tôi có thể vượt qua ải này, sau này sẽ có can đảm vượt qua nhiều ải nữa. Ngay khi tôi thay đổi góc nhìn để đối mặt với vấn đề, bản thảo không ngờ lại có thể sửa rất nhanh.

Tháo gỡ được nút thắt trong lòng, tôi gắn bó suốt gần 10 năm trong nghề văn thư, từng bước nâng cao năng lực chỉnh sửa bản thảo. Tôi trở thành cây bút thiện chiến của đơn vị, những nội dung qua tay tôi đều trở thành những văn bản giá trị khiến tôi tự hào. Với thành tích đó, tôi thầm chúc mừng bản thân ngày đầu đã không thật sự “không làm nữa”.

GẶP KHÓ KHĂN LIỀN ĐẦU HÀNG, KẾT CỤC MÃI MÃI CHỈ LÀ THUA…

Xem tiếp Thắng hay Thua, Thành hay Bại? Phần 3: Không có quá nhiều thời gian để “Nếu như”
Xem lại Thắng hay Thua, Thành hay Bại? Phần 1: Thiên tài có cần kiên trì phấn đấu?