Thắng hay Thua, Thành hay Bại … chính ở chỗ KIÊN TRÌ RÈN LUYỆN hay CHẤP NHẬN CHỊU THUA…
Phần 1: Thiên tài có cần rèn luyện và kiên trì phấn đấu?
Hồi mới bắt đầu làm, tôi đã phải tham gia một cuộc thi hùng biện thường niên của công ty tổ chức. Tôi đã nhắc đi nhắc lại là bản thân không làm được chuyện này, vậy mà vì trong bộ phận không có ai phù hợp nên tôi đành phải nhắm mắt đưa chân thử một lần.
Cho dù tôi có chuẩn bị kỹ lưỡng thế nào đi nữa thì hôm thi vẫn có sai sót. Lúc đứng trên sân khấu, đầu óc tôi trống rỗng, mồ hôi đầy trán, tay chân cứ run lên một cách không kiểm soát. Lời động viên của MC hay những tiếng vỗ tay khích lệ tinh thần để kích thích trí nhớ của tôi hầu như đều vô dụng, lần đầu tiên đứng trên sân khấu để nói chuyện của tôi kết thúc thảm thương như vậy đó.
Đó thật sự là một sự đả kích to lớn với tôi, tôi rất sợ để lại ấn tượng không tốt với mọi người. Thâm tâm tôi, vết thương của sự thất bại cứ dằn vặt, một mặt khác chính mình không thấy cam lòng. Tôi tự hỏi mình “Là do bản thân vốn sinh ra đã không biết phát biểu trước đám đông sao?”. Thực tế không phải vậy. Thiên tài chỉ có 1% là bẩm sinh, 99% còn lại là sự nỗ lực. Trong khi tôi chỉ là con cừu non mới rời vòng tay mẹ, lần đầu lên sân khấu đã đòi thắng trận, chẳng khác nào người khờ nói chuyện trong mơ.
Thế rồi… tôi bắt đầu tìm học về nghệ thuật diễn thuyết trước đám đông, ngày nào cũng tranh thủ tìm cơ hội để rèn luyện thêm. Trong lần thi hùng biện thứ hai, cùng với những nỗ lực và sự chuẩn bi đầy đủ, tôi đã giành giả Nhì. Lần thứ ba, tôi dẫn trước người đạt giải nhì đến 0.03 điểm, trở thành quán quân. Từ lần đó, tôi thành con chiến mã của cuộc thi hùng biện trong công ty, liên tục 3 năm giành quán quân. Với những thành tích đó cùng kinh nghiệm tích luỹ trong những lần đứng sân khấu diễn thuyết, tôi bắt đầu làm MC cho các cuộc thi hùng biện, hoạt động kỷ niệm thành lập công ty hằng năm và rất nhiều chương trình khác của công ty.
Từ lần đầu tiên bước lên sân khấu miệng im như thóc không nói được một lời, đến sự duyên dáng thu hút của về sau, đến tôi cũng không dám tin vào sự thay đổi quá lớn của chính mình. Cuộc đời này rất ít khi ai đó lần đầu xông trận mà thắng lớn. Thất bại một lần đã nhận thua, thì cả đời chỉ dừng chân trong chuỗi những hối tiếc.
Xem tiếp Thắng hay Thua, Thành hay Bại? Phần 2: Đừng chọn sự nhàn nhã khi còn trẻ